Quote (phuongnga)
Thuỳ Dương thật ngoan ngoãn và bài viết của cháu cũng rất hay, chú mà là giáo viên sẽ cho cháu ngay 10 điểm. Chú chúc cháu thi học kỳ thật tốt. Khi nào thi xong lại viết bài tiếp và nhớ gửi cả ảnh cho các cô các chú, chú đoán chắc là cháu phải xinh hơn mẹ.
Bài viết tiếp theo sẽ là của bạn Tôm con cô Thơm, Tôm năm nay cũng 13 tuổi bằng Thuỳ Dương. Chú cũng chúc Tôm thi học kỳ tốt, khi nào thi xong cũng viết bài và cả gửi ảnh, mọi người chờ bài của Tôm.
hôm nay cháu mới có dịp vào trang diễn đàn của các cô cac chú học cùng lớp 10C với mẹ cháu
bài viết tiếp theo là của cháu, cháu xin viết những cảm xúc của mình về từ "mẹ", đó là những cảm xúc mà cháu chưa lần nào thử viết lên trang giấy cũng ko có đủ tự tin để nói ra bằng lời ......Trong đoạn văn nguắn ngủi này cháu xin dùng từ tôi để dẽ biểu lộ cảm xúc ^^ Trước đây khi còn bé, tôi luôn cho rằng mẹ là mọt điều gì đó qua đỗi tự nhiên và bình thường mà ai trên đời cũng có, song càng sau này tôi càng hiểu ra rằng : từ "mẹ" là một từ ko phải bình thường cũng ko quá tự nhiên mà trên đời ai cũng có!
"Mẹ!" từ đó ko quá khó để nói, từ "mẹ" trở nên đặc biệt ko hẳn vì nó nói về một người quan trọng cũng ko phaỉ vì nó là một mĩ từ mà ngay từ khi biết nói con người đã phải học.Từ mẹ trở nên quan trọng vì nó chỉ thốt ra khi mà con người ta cảm nhận được một điều gì đó gọi là "tình thương", nó được thót ra từ chính trái tim của đứa con. n Có những người chỉ nói từ mẹ một cách miễn cưỡng và hững hờ đơn giản vì trong lí trí của họ mẹ là người phụ nữ trông như thế naỳ như thế kia, trong trái tim họ mẹ ko hề tồn tại....
Trong tất cả các bài tập làm văn mà tồi đã từng làm, có khá nhiều làn tôi viết về mẹ, nhưng chưa lần nào đc qúa điẻm 7. Những cảm xuc về mẹ ko phải là ko có, cũng ko phải ko viết đc mà vì trong một bài văn đã có dàn ý cho sẵn thì tình cảm của tôi ko bao giờ chứa trong vị trí trật hẹp của baì văn. Trong một cái dàn bài chỉ cho nào tả hình dáng mẹ rồi nào nói những việc mẹ làm...v.v....Nhưng thực sự là tôi ko bao giờ tháy mẹ có gì đặc biệt ở vẻ ngoài cả, mẹ và tôi có những kỉ niệm gì tôi hầu như đã quên sạch sẽ, song cái để traí tim tôi thốt lên từ "mẹ" thì lại khá đặc biệt.
Mẹ ko giúp tôi làm baì, ko giúp tôi lúc khó khăn nhưng cho tôi cách tư duy để giải quyết công việc của mình,cho tôi đường đúng của trái tim để phân biệt đúng/sai.... nhưng lúc tôi cảm thấy sợ hãi điều gì đó dù đầu óc ko nghĩ tới song từ đầu tiên tôi nói là :"mẹ ơi" tuy ko giúp tôi trực tiếp song mẹ cho tôi sức mạnh để đi trên đôi chân của mình để có trách nhiệm với mình và là chỗ dựa cho tôi.......
Có lẽ những mĩ từ đẹp đẽ như " yêu mẹ", "kính mến" ..v.v.. đối với tôi đều vô nghĩa vì tôi chua bao giờ thử nói mà cũng ko biết trái tim có đủ sức chứa tình cảm của tôi đong đầy khi noi với mẹ hay ko??? chính vì thé tôi chưa thử một làn nói "yêu"
Song trong tận trái tim mình ít nhất cho đến ngày tôi chết đi, từ "mẹ" vẫn là một từ kì lạ: ko quá đặc biết song đủ để nâng niu...